Tôi không phải là nhà báo vậy nên viết lách chưa bao giờ là thế mạnh của tôi. Tôi chỉ là một họa sĩ thiết kế, một khán giả của Vietnam Idol, mà thực ra thì mới chỉ là khán giả của chương trình này từ vòng 8 người.
Nhưng thực sự đến hôm nay tôi muốn viết đôi dòng này để chia sẻ và cảm ơn chương trình. Bởi lẽ, tại đây, một thí sinh, một ca sĩ của chương trình đã đánh thức cảm xúc cho cá nhân tôi nói riêng và hơn 14.000 khán giả nói chung. Cảm ơn chương trình và cảm ơn em - Uyên Linh.
Đã từ lâu, với bộn bề công việc với cơm áo gạo tiền - tôi hay rất nhiều người chúng ta - đã sống mà quên đi những cung bậc cảm xúc thực sự trong trái tim mình. Đã sống mà quên mất ý nghĩa đích thực của cuộc sống, trở nên chai sạn với nhiều loại hình nghệ thuật nói chung và âm nhạc nói riêng. Cũng có thể vì thị trường âm nhạc ngày một bão hòa, vì không có ca sĩ nào chạm được đến cảm xúc của khán giả nữa.
Ca sĩ thị trường thì lấy quần áo, nhan sắc làm thước đo giá trị, ca sĩ đẳng cấp thì ngày một xa rời, lãng quên khán giả vì mải đuổi theo những đam mê mà cá nhân mình ưa thích hoặc chỉ phục vụ một số ít những khán giả có chuyên môn, có gu âm nhạc khác lạ, cá tính (mà số này lại thật ít). Có thể nhận xét trên không phải là suy nghĩ của số đông, nhưng cá nhân tôi lại cảm nhận gần như vậy.
Nhớ hơn mười năm trước, cầm trên tay CD của ca sĩ Mỹ Linh - món quà của một người bạn tặng - sao thấy sung sướng thật nhiều. Cảm xúc cứ dồn dập kéo đến khi nghe từng nốt nhạc, từng câu, từng chữ... Có thể vì khi người ta 20, khi chưa vướng bận những lo toan, khi mọi thứ còn mới mẻ, cảm nhận về mọi điều sẽ khác bây giờ. Vậy nên, suốt những năm sau đó tôi ngỡ là cảm xúc của mình đối với âm nhạc giống như một điều xa xỉ đã qua mà không thể có lại.
Cho đến khi nghe những ca khúc mà Uyên Linh hát, tôi chợt thấy ngỡ ngàng. Không hẳn là cô bé hát hay hơn những ca sĩ khác, tôi biết không phải thế và tất cả chúng ta đều không thể nói ai hát hay hơn ai. Trong nghệ thuật không đơn giản là 3>2. Mỗi người một quan điểm, mỗi người một cảm nhận khác nhau nên mọi so sánh đều là lố bịch. Tôi ngỡ ngàng chỉ bởi vì khi nghe Uyên Linh hát tôi cảm nhận được sự chân thành từ trong trái tim cô ấy, cảm giác tôi đã tìm lại được một điều rất quý giá, điều mà tưởng như không thể tìm lại được, cô ấy đã tìm lại giúp tôi và có lẽ cũng giúp cho cả hơn 14.000 người say mê giọng hát của cô ấy.
Các bạn tuổi teen có cách thể hiện sự hâm mộ thật đáng yêu, họ gọi cô ấy là Diva, là thần tượng, là number one... Nhưng với cá nhân tôi, khi đã 30 tuổi, tôi không gọi cô ấy là thần tượng, tôi gọi cô ấy là thiên thần - người đã dùng giọng hát như chiếc đũa thần - đánh thức những cảm xúc lười biếng ngủ quên đã lâu trong tôi.
Trái tim luôn có ngôn ngữ riêng của nó. Khi em đến với khán giả bằng giọng hát từ trái tim, khán giả sẽ yêu em bằng cả trái tim của họ.
Cảm ơn em - Uyên Linh!
( Theo nhacvietplus)